Khi cô ấy cất tiếng hát, mọi người trong lớp đại học cùng tựa lưng vào nhau, đung đưa bên ánh lửa bập bùng ngay bên cạnh bãi biển, cô thả hồn mình với tiếng đàn guitar, hát vi vu giữa bao la biển trời, giữa lòng người ấm áp, chân tình đến kỳ lạ…
– Hãy để cho anh được yêu em, dẫu thời gian còn lại của cuộc đời anh là dài hay ngắn… An ơi! Chỉ còn ba ngày nữa là ông trời sẽ cho anh câu trả lời… Liệu anh có còn được tiếp tục nhìn thấy em trên cuộc đời này hay không, An ơi… đừng buông tay anh!
Suy cho cùng, tình yêu cũng như một cỗ máy, người nào vận hành nhiều thì mau hỏng, người nào để xếp xó thì dễ mốc. Tình yêu có lúc cần lắng đọng, và con người hơn cỗ máy ở chỗ còn có trái tim. Lắng nghe trái tim nói để biết khi nào cần mở lòng mình và đón nhận: “Giờ đã là lúc mà thời gian để yêu – giờ đã là lúc sống giấc mơ đời mình(*)”.
An mỉm cười, đôi mắt ướt nhòe bừng sáng nhìn về phía người đàn ông đối diện. Cô nhận ra gương mặt thân quen này, đôi lông mày rậm rạp này, đôi mắt cụp xuống và làn da khô này… Tất cả chính là người đàn ông trong giấc mơ nhỏ bé ngày nào, người mà cô luôn cố gắng hình dung và khao khát được một lần ôm vào lòng thật chặt, giữ mãi trong vòng tay nhỏ bé để không bao giờ tan biến như đám mây phù du giữa vòm trời đêm xa lắc.
Rạng sáng ngày mùng một Tết, mùi nhang trầm thoang thoảng đâu đó quanh đây. Có người cười, kẻ thì đã khóc. Có người cười ở bên ngoài để cố nén nỗi niềm sâu thẳm bên trong. Có người khóc sướt mướt nhưng mang một niềm thảnh thơi trong lòng vì dẫu sao cũng làm được một điều quý giá. Lau những giọt nước mắt lã chã lăn qua bầu má cô gái, ông Tân khẽ ôm cô vào lòng, vỗ về bằng tất cả sự yêu thương tưởng như đã héo khô trong con người ông từ lâu. Hóa ra, một người bình thường, không phân biệt xấu hay tốt, giàu hay nghèo, già hay trẻ – chỉ cần có một tâm hồn cũng đủ để trở thành kho báu vô giá với một ai đó.
Cuộc sống nhiều lúc giống như ngọn nến, có lúc tỏa sáng rực rỡ trong đêm đông giá lạnh, có lúc bấp bênh trước ô cửa sổ ngày gió mùa. Ai cũng nghĩ sợi bấc níu giữ ngọn lửa cho cây nến cháy sáng mãi mà quên mất rằng thiếu đi lớp sáp bên ngoài, sợi bấc cũng chỉ nhẹ tựa lông bông mà thôi. Ngọn nến trước gió vốn đã mong manh, nhưng dẫu có bị dập tắt, cũng vẫn là cây nến. Còn sợi bấc đứng một mình, chẳng những không thể cháy mãi, mà còn dễ dàng bị gió cuốn bay đi mất…
Trích Cô gái U80 – Sách do Thaihabooks ấn hành, dự kiến sẽ phát hành vào ngày 8/4/2013.
Nguồn: Công ty Cổ phần Sách Thái Hà