Có một dòng sông đã về với biển

 

 

Thầy chỉ dạy và làm chủ nhiệm chúng tôi một năm lớp mười hai nhưng lớp tôi đứa nào cũng rất quý và thương thầy. Đơn giản với chúng tôi, thầy không chỉ truyền cho chúng tôi những kiến thức từ sách vở mà còn dạy chúng tôi cách sống, cách làm người mà bản thân cuộc đời thầy là một minh chứng.

Những năm bước vào tuổi trưởng thành, chúng tôi lờ mờ hiểu được giá trị quyền lực của đồng tiền và thế lực. Nhiều thầy cô trong trường đều đã biết và hiểu rõ điều đó. Thầy cũng không ngoại lệ nhưng thầy kiên quyết không bao giờ chịu khuất phục trước điều đó. Hồi đó, trường tôi có một cô giáo mới về tên Đ., nghe bảo nhà cô rất giàu và có thế lực ở trên huyện.

Mới về trường, cô đã làm lũ học trò nghèo chúng tôi được… “rửa mắt” vì con xe tay ga lần đầu tiên nhìn thấy. Xui cho cô và có lẽ may cho những đứa học trò như chúng tôi là cô lại dạy đúng môn thầy tôi làm tổ trưởng. “Kỹ năng sư phạm, trình độ chuyên môn quá yếu” là nhận xét của thầy sau khi dự giờ mấy tiết dạy của cô. Mặc dù đích thân thầy hiệu trưởng xuống nước năn nỉ nhưng thầy vẫn lắc đầu trước những khuyết điểm đó.

Ngày đó, đồng lương của thầy một tháng chưa đầy hai triệu nhưng người ta đã cầm đến nhà xin biếu thầy hai chục triệu để đổi lấy cái gật đầu của thầy nhưng thầy vẫn vững một lập trường: không. Cuối cùng, người ta cũng sắp xếp đâu vào đấy nhưng không không được như ý muốn ban đầu là đưa cô Đ. vào làm ở… thư viện.

Nhưng câu chuyện về thầy đã thổi bùng cho chúng tôi một ngọn lửa, ngọn lửa của niềm tin. Niềm tin vào lẽ phải. Chính niềm tin đó đã giúp tôi lớn dần ước mơ ấp ủ bao ngày. Nếu ngày đó thầy chịu khuất phục trước đồng tiền và thế lực, có thể chúng tôi sẽ chẳng biết câu chuyện đó diễn ra nhưng chắc chắn trong suy nghĩ của chúng tôi, những đứa học trò mới bước sang tuổi mười bảy sẽ suy nghĩ khác về cuộc đời khi mà có tiền là có tất cả. Có thể cuộc đời tôi sẽ đi sang một ngã khác nếu như không được tiếp thêm niềm tin từ thầy.

“Dòng sông nào cuối cùng cũng về với biển”. Thầy cũng vậy. Nhưng ngày thầy đi đột ngột quá, sớm quá. Thầy mất trong khi đang đưa đoàn học sinh đi thi học giỏi, do bị tai biến mạch máu não. Nhận được tin thầy mất khi tôi đang học năm cuối, lại bước vào kỳ thực tập nên chỉ tranh thủ về được có mấy tiếng đồng hồ để về tiền tiễn thầy về với cõi vĩnh hằng. Đám tang của thầy, có rất đông đồng nghiệp, học trò và cả những bậc phụ huynh nữa. Tôi nhận ra những anh, chị học khóa trên cũng như những thế hệ học sau. Sự có mặt của những đứa học trò chúng tôi có lẽ giúp thầy ấm áp phần nào khi về bên kia thế giới. “Thầy đi bình yên nhé”- tôi nhủ thầm cho nước mắt khỏi tuôn rơi lúc cỗ quan tài chìm sau từng lớp đất.

Trong cuộc sống cũng như công việc, mỗi lúc gặp khó khăn hay đương đầu thử thách. Tôi lại nhớ tời thầy hay đúng hơn là nhớ tới những câu nói của thầy: “… Có trải qua trăm thác, ngàn ghềnh cuối cùng cũng về tới biển”. Đúng rồi thầy à! Khó khăn, thử thách cũng như thác như ghềnh con sẽ vượt qua để về tới đích. Con nhớ thầy bao nhiêu con lại biết ơn thầy bấy nhiêu. Cảm ơn cuộc đời khi đã cho con được gặp một người như thầy.

Theo người lao động