1 năm – khoảng thời gian không dài nhưng làm con người ta đổi thay rất nhiều. Vài “biến cố” xảy ra trong năm 2012 mà tôi vẫn hay nói đùa là “một năm bão táp” : trở thành sinh viên đại học, người thân bước ra khỏi cuộc đời tôi, những khát vọng cháy bỏng và giấc mơ mang tên Hà Nội tuột khỏi tầm tay, ước mơ dang dở. Có người bảo tôi: “Cuộc sống luôn chứa đựng những điều bất ngờ”. Quả đúng vậy, trong phút chốc tôi đã chọn một thành phố cách nhà 80 cây số để học tập bắt đầu một hành trình mới. Tôi – con ngựa hoang khó “thuần hóa” chấp nhận cuộc sống tẻ nhạt, nhàm chán và bình lặng nơi đây – điều mọi người và ngay cả tôi cũng chẳng bao giờ nghĩ tới.
“Hãy dừng bước để chắc chắn mọi điều bạn đang làm lúc này thực sự là điều sẽ khiến bạn hạnh phúc. Bạn không thể chỉ sống vì một vài mục tiêu nào đó trong tương lai và để nó trở thành tất cả. Bởi đó là điều một số người làm. Họ bước lên con đường và có vô số tấm biển nói, ‘Đường này. Đường đó.’ Nhưng sẽ ra sao nếu bạn tới nơi, bạn đạt được đúng những điều mình muốn, cũng như họ, chỉ có điều tất cả những gì không ổn thì vẫn không ổn. Nếu thế thì sao?”
Tôi luôn như thế, điên, ngang bướng và dám chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình. Đám bạn bảo tôi là loại người mạnh mẽ, chúng tin những khó khăn ban đầu của nơi đây chẳng thể nào quật ngã tôi. Thế nên, tôi tự tin vẽ ra trong đầu mình một tương lai tươi sáng. Tôi ấp ủ những dự định to lớn. Tôi mơ về những chuyến đi. Tôi nghĩ về những trải nghiệm tuyệt vời và những người bạn tốt tôi sẽ có.
Nhưng quả thật “đời không như là mơ”. Tôi héo mòn ngày qua ngày bởi cuộc sống nơi đây, bởi bầu không khí ngột ngạt của ngôi trường này. Để trốn tránh thực tại, tôi tìm mọi việc để làm. Tôi khiến bản thân luôn bận rộn để không có thời gian suy nghĩ về những chuyện buồn trong quá khứ, để không phải trách móc bản thân về những lỗi lầm trước đây. Tôi học. Tôi tham gia các hoạt động ngoại khóa. Tôi theo đuổi sở thích bấy lâu của mình, tôi làm thêm. Tôi “cháy hết mình” với tất cả mọi thứ tôi THÍCH.
Và rồi cái gì đến sẽ đến, tôi biết mình không thể cứ trốn chạy mãi được. Mọi chuyện tôi làm bắt đầu rối tung lên bởi tôi đã ôm đồm quá nhiều thứ. Tôi bận rộn với những công việc bên ngoài mà quên chăm sóc chính bản thân mình. Những ngày học 9 tiết ở trường, những buổi họp ban chủ nhiệm câu lạc bộ, những buổi học thêm Võ và Anh Văn, những kế hoạch đi chơi… chiếm toàn bộ khoảng thời gian tôi dành cho chính mình. Tôi bỏ bữa, tôi thức đến 2h sáng để làm việc. Tôi “điên cuồng” lao đầu vào học và công việc.
Tôi mải miết chạy theo những cuộc chơi và chỉ đến sát ngày thi mới học bài. Tôi gần như từ bỏ những thói quen tốt mà tôi có trước đây. Càng ngày tôi càng thấy mình xa rời những cuốn sách, tôi không còn đọc chúng thường xuyên nữa. Giờ đây, tôi lúc nào cũng ôm cái máy tính, lang thang trên các trang mạng và chìm đắm vào những thú vui khác.
Mỗi lần về quê, tôi lại thấy những mảnh vụn của chính mình còn lưu lại trong mọi thứ.
Tôi thấy chúng trên giá sách – những cuốn sách mà tôi đã từng rất thích.
Tôi thấy chúng trên con đường ngày xưa tôi cùng con bạn thân đạp xe đi học.
Tôi thấy chúng trong đống sách ôn thi đại học năm ấy.
Tôi thấy chúng trong đôi mắt bố, trong nụ cười của mẹ, trong tiếng cười của nhóc em.
Những mảnh vụn vô hình mà mỗi khi tôi cố gắng đưa tay ra nắm lấy, chúng lại vội vàng tan biến vào khoảng không vô định và để lại sự hụt hẫng khó hiểu trong tôi.
Cứ như thế, tôi lạc mất chính mình. Phải chăng tôi đang sống cuộc đời của một kẻ khác? Tôi làm những việc tôi không muốn. Đôi lúc cũng cảm thấy mệt mỏi, chán nản và tuyệt vọng. Thế rồi, tôi ghét cái cách tôi đang sống, không mục đích, không tương lai. Và đến khi mọi chuyện vượt ra khỏi tầm kiểm soát, tôi không thể tập trung vào bất cứ thứ gì và làm việc một cách hết sức nửa vời. Sức trẻ, lòng nhiệt huyết phai nhạt dần trong tôi. Tôi biết cái khoảnh khắc tôi từ bỏ mọi thứ là lúc tôi thất bại một lần nữa.
Tôi mất hết tất cả!
Và….. tôi chợt nhận ra mình đã có gì đâu mà mất?
Và….tôi chợt nhận ra tôi không mạnh mẽ như tôi tưởng….!
Tôi chọn một sáng đầu hè, thời tiết mát mẻ, dễ chịu để chạy bộ. Chạy bộ để nâng cao sức khỏe và nạp năng lượng cho một ngày mới. Đó có lẽ chỉ là cái cớ “hoàn hảo” cho việc tôi muốn được ở một mình. Không phải để trách móc bản thân, chỉ là tôi muốn dành thời gian cho riêng mình sau những tháng ngày mải miết chạy theo những thứ phù phiếm. Chưa bao giờ như bây giờ, một sự thoải mái, thanh thản tựa như dòng suối nhỏ, nhẹ nhàng len lỏi và làm dịu mát tâm hồn tôi…
Chạy, chạy, chạy và chạy. Sắp đến rồi ! Biết đâu tôi có thể tìm thấy chính mình trên hành trình tới đích?
Nguồn: Công ty TNHH Bán lẻ Nhanh Hà Nội