Từ trước đến nay, chưa bao giờ tôi là một con người yêu thể thao và chăm tập thể dục. Thế nhưng, dạo gần đây tôi đột nhiên rất thích chạy bộ vào buổi sáng sớm. Tôi thích cái cảm giác được chạy hết sức mà chẳng cần để ý tới vạn vật xung quanh, chỉ cần tập trung vào đích đến. Chạy bộ giúp tôi có cơ hội tận hưởng bầu không khí trong lành hiếm hoi ở một thành phố công nghiệp và tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn. Chạy bộ còn cho tôi một khoảng lặng để nhìn lại cái tôi “hoảng loạn, bất an” của mình, bởi lẽ, tôi – đang mắc kẹt trong mớ hỗn độn của thực tại, bế tắc, không lối thoát.