Đau khổ và vui vẻ không phải là dựa vào vật chất bên ngoài có hay không, mà là ở sự trau dồi nội tâm của mình.
Nhân sinh không có sự công bằng tuyệt đối nhưng lại có công bằng tương đối. Nếu bạn có được nhiều, thì bạn hẳn là có sự gánh vác nhiều hơn người khác.
Bất cứ giai đoạn nào của nhân sinh cũng đều không sợ phải làm lại từ đầu, vì mỗi khởi điểm xem như thấp, cũng là đoạn đường cần phải trải qua để lên đến đỉnh cao hơn.
Làm người điều kiêng kỵ nhất là tự oán trách tự than thở.
Làm người phụ nữ, trước hết phải tranh thủ có quyền độc lập về kinh tế, sau đó mới có tư cách để tranh thủ có được những điều khác.
Việc xấu thường không ngừng xuất hiện, song, phải tin tưởng rằng, gặp phải bất cứ khó khăn gì thì rồi cũng có biện pháp để giải quyết. Cho dù phải đối mặt trước khó khăn, cũng không nên bi quan và chán đời. Những gì đã mất đi, thực ra những thứ đó chưa từng thật sự thuộc về bạn, cho nên cũng không cần phải nuối tiếc.
Lãng mạn là thứ tu dưỡng của bản thân, bất kể ở độ tuổi nào, bao giờ cũng nên giữ cho tâm hồn mình có được tính cách lãng mạn của người thiếu nữ.
Những thú vị của sự sống phải do mình tự tìm kiếm, chứ không ai có nghĩa vụ làm hộ bạn việc gì, hoặc lấy lòng bạn điều gì.
Tình yêu rất đẹp đẽ, thế nhưng, cuộc sống bao giờ cũng dài hơn cả tình yêu, mà cuộc sống cần đến càng nhiều trí tuệ. Hạnh phúc không phải vì có được nhiều, mà là vì đòi hỏi ít.
Trong cuốn "Trang Tử" có câu: “Không thể kể chuyện băng tuyết mùa đông cho giun dế mùa hè”, có nghĩa là đối với giun dế mùa hè, cho dù bạn giới thiệu với chúng băng tuyết của mùa đông thì chúng cũng không thể hiểu được. Cũng với nghĩa đó, khi chúng ta trách móc người khác không hiểu mình, thì nên nhận thức rõ rằng: Chúng ta đều là con giun dế mùa hè trong con mắt của nhau mà thôi, do vậy mà tư duy của hai bên đều có giới hạn, rất khó đi đến nhận thức chung được, bởi vậy không nên có sự đòi hỏi một cách miễn cưỡng.
Ra sức phấn đấu vì mộng tưởng, khi quay đầu nhìn lại, bạn sẽ phát hiện, những khó khăn khổ sở trước đây, đều trở thành của cải nhân sinh của bạn trong sau này.
Có được rồi thì cũng sẽ có mất, đó mới là nhân sinh. Làm người điều kiêng kỵ nhất là tự oán trách tự than thở, như vậy sẽ khiến người khác chán bạn mà thôi.
Mấy chục năm ngắn ngủi của nhân sinh, điều quan trọng là phải hài lòng bản thân mình, chứ không phải là đi lấy lòng người khác. Cần gì phải chứng minh cái gì cho ai đấy không xứng đáng gì gì cả, sống một cách tốt hơn, là để cho chính bản thân mình…
nguồn BDV