“Trầm ấm, tĩnh lặng và sâu hun hút”

 

Tôi là phụ nữ, tôi uống cà phê đen đặc, không đường. Nhưng tôi không mạnh mẽ, không khắt khe và cũng chẳng lãnh đạm. Chỉ là tôi muốn trải lòng mình trong sự chất vấn của bản thân và suy nghĩ về những điều đang diễn ra xung quanh tôi như một quỹ đạo của sự ngột ngạt trong tâm hồn, bế tắc trong cuộc sống và vội vã giữa cuộc đời. Con người luôn chạy đua theo những vật chất xa hoa, tráng lệ. Cũng phải thôi, cuộc sống vốn thế, cuộc đời vốn quy định như vậy. Bạn phải bon chen, chạy theo để bắt kịp với thời đại tiến tiến, công nghệ đỉnh cao, để tồn tại trong một xã hội phức tạp. Trong quỹ thời gian hạn hẹp của những phút nghỉ ngơi về thể xác và thanh tịnh trong tâm hồn, phụ nữ tìm đến một chỗ dựa cho mình, không giai điệu nhưng chan chứa bình yên, thấu hiểu và không hiện hữu nhưng chạm vào được, chạm vào chính tâm hồn bạn, con người bạn.

Mọi người luôn có những thú vui riêng : đi câu cá, đi bar, đi tập thể dục … như một hình thức giảm căng thẳng và “tái tạo” bản thân. Tôi chọn cà phê: đi uống cà phê cùng bạn bè hay thưởng thức một mình đều làm tôi cảm thấy dễ chịu. Tôi chọn sự tận hưởng cùng bạn bè để chia sẻ những tiếng cười trong trẻo và những câu chuyện tầm phào. Tôi chọn sự trầm ngâm để khám phá bản thân và đào sâu tiếng lòng. Cà phê mang lại một vị đắng ngắt nơi đầu lưỡi , rồi chui thọt vào cổ họng và đi thắng xuống ruột. Tôi cảm giác mỗi quá trình đều có những ý nghĩa riêng của nó. Cũng như cuộc sống, luôn đăng đắng nơi bắt đầu, dịu nhẹ nơi tĩnh lặng và ngọt ngào nơi kết thúc. Không như đàn ông, phụ nữ họ nhẹ nhàng trong cử chỉ và chịu đựng trong tâm hồn. Họ luôn thấu hiểu, cảm nhận và lắng nghe. Họ thấu hiểu được ý nghĩa thực sự trong tiếng lòng, họ cảm nhận được sự mất mát và luôn lắng nghe những nỗi niềm của người con trai bên cạnh mình.

Không hẳn một tách cà phê đắng không đường là đậm đà, cũng không phải một tách cà phê sữa béo ngậy sẽ thơm ngon, và không hẳn một ly cà phê đá đen chỉ chứa sự nhạt nhẽo. Hương vị thế nào, mùi thơm ra sao do chính chúng ta tạo nên. Không cố gắng hẳn nhiên sẽ không có một ly cà phê ngon, không đúng “gu” sẽ làm mất yếu tố thưởng thức của người dùng nó và không đủ thành phẩm sẽ làm ly cà phê không còn đúng chất và là chính nó nữa. Thưởng thức cà phê là một sự tận hưởng mang tính thường thức và hiểu được người phụ nữ là cả một nghệ thuật mang tính mỹ học.

Cà phê mang lại nhiều điều, nó luôn lặng lẽ, âm thầm, không vội vã. Trong không gian tĩnh lặng và đầy đam mê, bạn sẽ nghe được tiếng lòng bạn hòa quyện trong tách cà phê ấm nóng . Không hẳn rõ ràng nhưng mê hoặc, không dịu nhẹ nhưng man mác bình yên, không rực rỡ nhưng vẫn quyến rũ.

Khi bạn đang nhốt mình trong vỏ bọc của sự bế tắc và từ chối đối diện với mọi điều, mọi người làm mình tổn thương, một lựa chọn khôn ngoan là thử một ly cà phê đen ấm nóng đặc, không đường. Nó sẽ đánh thức bản thân bạn, bạn sẽ nhận ra được những gì bạn đang ngầm đè nén trong chính trái tim ẩn chứa nhiều vết tích. Xoa dịu vết thương là khỏa lấp và đương đầu với nó , sự chạy trốn sẽ mang lại sự dễ chịu tạm thời, nhưng nó sẽ làm nồi đau dai dẳng và không mang lại điều bình yên lâu dài. Cũng như chỉ dám thử thách mình trong tách cà phê đen ấy, bạn mới nhận ra được sự đắng ngắt tan nhanh và điều dư âm mãi mãi trong chính hơi thở của cuộc sống. Sự chạm đến tâm hồn bạn, đơn giản và tinh tế là không hiện hữu, song lại có một sức mạnh để làm mọi thứ biến mất trong không gian và kéo sự tĩnh lặng bao trùm lên con người bạn.

Cà phê , không sặc sỡ để gây sự chú ý, không ngọt ngào để “ xu nịnh cảm xúc”, mà nó tồn tại để mang lại cho chúng ta một kho tàng cần khám phá, một người dẫn lối để đi đến sự thanh tịnh. Đắng ngắt như chính hương vị của nó, nồng nàn như chính hương thơm của nó, chỉ khi nào sống với những khoảnh khắc đúng với “bản chất” của mình, bạn sẽ khám phá ra được bản thân mình tuyệt đến thế nào và nhận ra ảo ảnh sẽ mải là ảo ảnh, hư vô sẽ tan vào không gian, chỉ có hiện thực mới ở bên bạn, cùng bạn viết tiếp cuộc sống của chính mình. Cũng như người phụ nữ, họ luôn mang lại những điêù tuyệt vời và nhận ra những giấc mơ chưa bao giờ là đủ trong chính sự khát khao của mỗi con người chúng ta.

Diễm Linh / Nguồn: An Thái Café